Bỗng dưng tựa thuở trăm năm
Nhả tơ một kiếp con tằm vương nhau
Một mai theo khói buông sầu
Còn chăng một chút tơ nhàu mỏng manh
Thuyền xuôi đôi mạn tròng trành
Hoàng hôn giục bóng mây xanh bỏ trời
Bến bờ nguồn cội đổi dời
Trăm năm bỗng thấy kiếp người phù vân …
PhốBiển 30.12.2003