Tự kiếp nào hẳn đã là duyên mệnh
Giữa ngược xuôi
Sông trăm nhánh,
tình cờ
Cũng tình cờ con chữ dệt tình thơ
Dẫu là mộng vẫn thấy lòng hoan hỉ
Ngày tháng như bay,
lụn tàn thế kỷ
Xác thân rồi cũng rã mục phai phôi
Kiếp người phù vân trong bể luân hồi
Đâu vĩnh cửu trong vô thường một cõi?
Con sông cũ nước thay dòng đâu khỏi
Mưa đầu ghềnh đổ giọt mặn, giọt chua
Hai bên bờ lắm chỗ thiếu chỗ thừa
Trăm năm hết, cõi nào là toàn vẹn?
Em muốn gửi đến Người lời hò hẹn
Bước cùng Em trên lối mộng đầy hoa
Ngắm bình minh hay nắng muộn chiều tà
Cùng ôn lại những vui buồn hạnh ngộ
Này Người ạ,
sóng trùng khơi vẫn vỗ
Chưa hết đời
đừng vội nói phân ly
Tự nghìn xưa vũ trụ đã diệu kỳ
Nghìn sau nữa biết đâu còn gặp gỡ
Hãy trút bỏ u tình theo sóng vỗ
Cùng say trăng, yêu mây gió, thiên nhiên
Hãy cùng Em, mình làm cặp thần tiên
Đi trên cát và tự tình trong gió
Trước sau gì Em vẫn là “cô nhỏ”
Dẫu chữ tình chỉ ví dụ khơi khơi
Chuyện vô thường chỉ ví dụ cho vui
Chớ rao bán
Đừng bận tâm mặc khải
PhốBiểnĐồiTây
030407