Như con ốc
tôi thu mình trong vỏ
Trốn ngày dài
quên nỗi nhớ vây quanh
Muốn bỏ đi, ký ức bảo không đành
Nên vật vã quắt quay về thâu lượm
Nhặt gì đây?
Mảnh khăn đầy máu nhuộm
rớt từ tay cô gái trẻ bị thương
bởi viên đạn xước ngang khi băng đường
theo đoàn người gồng gánh nhau ra biển
Nhặt gì đây?
Quả pháo cay vừa liệng
từ bàn tay giặc ngăn chặn bước chân
chen lấn nhau níu tự do xa dần
trong khói tỏa nước mắt tràn chua xót
Nhặt gì đây?
Chiếc thẻ bài sau ót
của anh hùng mới tử trận đêm qua
bảo vệ quê hương em thơ mẹ già
cho tôi được tạ ơn người nằm xuống
Nhặt gì đây?
Trên dòng người xô cuốn
chiến hạm đầy gương mặt chất thương đau
những ngơ ngác bên trái tim nát nhàu
rời đất mẹ, tương lai chờ định hướng
Nhặt gì đây?
Tiếng súng còn âm hưởng
ánh đèn pha, tiếng gào thét trong đêm
xác vừa quăng tan nát mộng êm đềm
mẹ cố ủ giữa khoang thuyền giông bão
Nhặt gì đây?
Dấu chân trên hoang đảo
kéo lê người, té gập ướp cát nung
cháy xạm da của những kẻ khốn cùng
ôm một góc linh hồn còn sót lại
Nhặt gì đây?
Mắt thất thần hoang dại
giữa cõi đời trơ trọi một tấm thân
dựng mộ bia đi nốt quãng đường trần
khoá nhục nhằn tủi hờn người dân Việt
Nhặt gì đây?
Những bi thương thống thiết
ba mươi mốt năm buồn trắng màu tang
mốc lịch sử làm sẩy nghé tan đàn
những chia ly rã rời tìm hội tụ
Tôi nhặt nhạnh hạnh phúc
hoài không đủ
mà niềm đau lại miên viễn khôn cùng
quá khứ hoang tàn, kỷ niệm mông lung
vẫn đeo đuổi tháng năm dài thức, ngủ
Tôi ôm sẹo ký ức tuồng như cũ
đang hừng lên
nhức nhối tận buồng tim
xé toạc da vết thương ngỡ nằm im
cho rỉ máu,
lệ tuôn
hoài cố quận…
PTL
19ThángTư 2006