– Để tưởng niệm đến những gia đình có thảm cảnh vượt biên –
Đêm đã khuya
chợp mắt hoài không ngủ
trở trăn nào cũng mang nỗi niềm riêng…
mở cửa sổ
ngắm trời cao diệu huyền
sao lấp lánh
ngôi nào là của Chị?
Đêm thật khuya
hắt hiu buồn phố thị
nỗi nhớ tràn
mang dư ảnh ra xem
giở từng trang của cuốn vở cũ mèm
Chị rạng rỡ cười bên em tựa cửa
Sờ từng tấm
lật thêm vài trang nữa
nước mắt nhòe
rụng vỡ xoáy buồng tim
run run tay ôm dĩ vãng êm đềm
thương nhớ quá thời vàng son quá khứ
Chị yêu ơi
lòng em luôn hoài giữ
dáng thanh tao, giọng thi tứ dễ thương
bàn tay thon chải đầu em rẽ đường
ôm dỗ ngọt khi em hờn làm nũng
Chị yêu ơi
trách ai đây cho đúng
định mệnh nào để Mẹ cúng giỗ con!
một đêm xuân tàn bạo nát gót son
giữa sóng nước loạn cuồng ngoài khơi thẳm
Chị bước đi thay đàn em, dọ giẫm
tìm tương lai
trốn qủy đỏ bạo tàn!
trong biển tối
gặp hung thần dã man!
chúng giày xéo!
…đến tan vàng nát ngọc
…..
Chung quanh Chị vẫn không ngừng tiếng khóc!
Chị nằm im mắt mở lớn chẳng nghe
lũ qủy dữ đe nạt, thét trên ghe
… đâu biết chị đã trở về xứ Mẹ
…..
Em điếng dạ khi người quen báo khẽ
“Chúng giày vò rồi quăng xác biển sâu”
Trong tiếng nấc, trời sầm đen một màu
Em mất chị
tái tê sầu vĩnh biệt
Em tự hỏi trời cao sao khắc nghiệt
đoạ đày chi thân trinh trắng bơ vơ
giá tự do chị phải trả không ngờ
chưa đến bến
hồn dật dờ rên xiết
…..
Đêm nức nở
đêm nghẹn ngào tưởng tiếc
nhớ thương trào
vỡ mặn cả bờ môi
cắn chặt răng nghe đau xót từng hồi
Đêm sâu lắng
ngậm ngùi rơi tâm khảm
PTL
Phố Biển 28o42oo6