(Cho nghìn xưa và đến tận nghìn sau)
khi con chữ treo lơ lửng cành cây
là lúc em đang bâng khuâng, vơ vẩn
sợ thư đi, thư về… làm ngơ ngẩn
nên níu vần không “send” nữa, cất mau
có những lúc chữ quẩn quanh trong đầu
mà ghép mãi chẳng thành câu, lỡ dở
khi viết được lại… thẹn thùng mắc cở
nên ngại ngần không thổ lộ… nhớ mong
có chiều mưa hồn mộng tưởng bên song
theo con nước giăng giăng ngoài khung cửa
nghĩ đến người, chữ… trôi đi thêm nữa
viết làm sao khi vô lượng… con tim
có phải đâu, em chẳng cố làm im
tại mẫu tự khi liền, khi đứt đoạn
như dòng sông có lúc đầy, lúc cạn
thiếu ngôn từ, chắc hữu hạn… thiết tha
chẳng phải em muốn làm khó người ta
(đâu nỡ để… hộp thư buồn, mòn mỏi)
chỉ cẩn thận… phết câu rồi chấm hỏi
mất… vài tuần nắn nót gửi riêng anh
thư gửi qua nhớ đem cất để dành
lỡ mốt mai em bận rồi thưa thớt
cũng còn có lá thư trong “inbox”
khi anh buồn đem ấp ngực thay tơ
Phố Biển Đồi Tây
02.02.2007