Khi anh về
nhớ thăm hộ em
những con đường có lá me vương
những cánh lá be bé xinh xinh
mầu xanh mơn mỡn
để cùng em nhớ về một thời mộng tưởng
có tóc thả ôm lưng
trên những vòng xe đạp
có áo trắng thơ ngây
bên sách vở ngoan ngoan
nét học trò
Khi anh về
hãy nhớ ra bờ sông
những con sông nước đục ngầu phù sa đỏ
gửi hộ em nụ cười thật tươi
đến bầy trẻ nhỏ
bơi lội tung tăng
nhảy nhót
rồi nằm lăn trên vệ cỏ
để cùng em đắm mình với hồn nhiên
như những ngày khi tuổi đời và chiến tranh
chưa đủ làm ta biết sợ
Có lẽ
đôi bờ giờ đã bên bồi bên lở
nơi nước dâng
nước cạn
khổ mùa màng
(chẳng được gì, em biết
ngoài thổn thức từ trái tim em)
nhưng anh cứ khoát hộ em
chút hơi gió mát từ bờ sông
quay ngược tới cánh đồng
có nắng chan chan
đang tưới lên cổ lên vai nông dân cày cấy
Khi anh về
hãy thả hộ em bàn chân
để mắc cá ngập trong con nước xoáy
giữ mùa mưa dầm tháng Sáu
cho khoảnh khắc
“ướt mềm vai em…”
Anh có xuống lên những con phố thân quen
ngó hộ em những ổ gà
những bức tường ố hoen
xem còn không
mà sao vẫn xăm soi trong trí nhớ
Anh ngắt hộ em đóa phượng hồng
đã vào mùa Hạ nở
đón xôn xao theo từng nhịp guốc gõ
đi, về
cho bâng khuâng
cho tràn hết si mê
như một thuở có tình đầu
vụng dại
Khi anh về
bước hộ em lên dốc đồi thoai thoải
nghe tiếng ngân nga chuông đổ
chiều quên
lẫn trong dòng người chen lấn lạ, quen
những tiếng rao qùa
chào mời hăm hở
giữa phố mỏi mòn từng bước buồn tênh
Anh nhớ ghé quán cà phê lề đường
(chắc đã không còn ghế gỗ chông chênh)
nhốt chùm hoa nắng lung linh
(giả dụ thả trên tóc em)
mang em về miền quá khứ
ở một góc của chiếc bàn đã cũ
là bối rối
thẹn thùng
khi bắt gặp cái nhìn đăm đắm
chẳng phân vân
…
Ơi… làm sao nói hết
khi lòng đã mềm trong khoé mắt rưng rưng
thì thôi
gửi hộ em đến từng mái ngói, khoảnh sân
nỗi nhớ thương từ nửa trái tim
em đã mang theo đến phương xa
bao ân cần
nhập lại một
cùng nửa kia ở quê nhà
trải hộ em lên chốn cũ
Sài Gòn, thành thị, thôn làng
lời nhắn nhủ
quê hương trong lòng
em giữ mãi một tiếng Yêu!
Khi anh về
em biết
anh
sẽ bóng đổ
liêu xiêu…
PhốBiển
062008