Người hãy về khi đêm chưa tàn lụi
để tôi được ngồi gặm nhấm cô đơn
hồn bay thả trên muôn nghìn sao thẳm
buông lòng ra cho ngập với nổi buồn
Người hãy về khi vầng trăng chưa khuất
sau dãy đồi mây thấp phủ che ngang
tôi muốn nhìn bóng của tôi trên lá
bước chân đi đuổi bắt giấc mộng tàn
Người hãy về khi cơn mưa chưa đến
nơi con đường chưa đủ quen chân
cho tôi đón giọt đầu muà đơn lẻ
hiu hắt bờ vai phơi dấu tình trần
Người về đi
biển đang trào dâng sóng
dấu tích xưa sẽ chìm giữa rong rêu
theo con nước nhạt nhòa bao yêu dấu
không còn gì ngoài cát trải phẳng phiu
Về đi
khi nhánh khô còn níu lá
như trong tôi đang gượng giữ niềm đau
sẽ oà vỡ khi người vừa quay gót
thấm vào tim cho dạ đẫm cơn sầu
PhốBiển
26.04.2002