Gió đưa có tiếng ru hời
Nửa như tuyệt vọng nửa phơi tình nồng
Lửng lơ rơi giữa thinh không
Rớt trên làn tóc, rối mòng sợi tơ
Từng lời nhớ gói dòng thơ
Tin anh hay để lòng ngờ vực đây
“Nhớ Em”, có nhớ đêm ngày
Hay là như thoáng mây bay ngang trời
“Nhớ Em” vàng võ cả người
Hay như khoảnh khắc hoa tươi rồi tàn
“Nhớ Em” đến độ bàng hoàng
Thắt tim, quặng ruột, lá gan cũng nhừ
“Nhớ Em”, phờ phạc ưu tư
Đứng ngồi ra dáng lừ đừ như đau ?
“Nhớ em” có nở đóa sầu
Có ngơ ngẩn giữa canh thâu đếm buồn
“Nhớ Em” có nhớ luông tuồng
Như tràng hạt chuỗi nối đường vòng quanh
Như hoa nhớ nắng vàng hanh
Hổ trong củi nhớ rừng xanh ngậm ngùi
“Nhớ Em”, có đứng giữa trời
Bất cần thiên hạ, hét lời: “NHỚ EM!”
???
PhốBiển
09.02.2004