Đó, Bệ Hạ cất bước là đi biệt
Trách nhiệm đầy nhưng cũng nhớ báo tin
Sai lính tráng, quân hầu đến bẩm trình
Cho Hậu biết Quân Vương trong triều ngự
Mấy hôm rồi không đưa tin một chữ
Để phi tần, cung nữ mãi dèm pha
Cứ hạch hỏi, diễu cợt, Hậu xót xa
Cho thân phận mẫu nghi nhưng đơn lẻ
Hậu còn sợ Quân Vương không được khỏe
Lỡ lâm triều không có Hậu kề bên
Dẫu có ngự y chầu chực thuốc men
Nhưng sao bằng “Ái Khanh của Trẫm” chứ
Đừng trách Hậu nghĩ vẩn vơ đủ thứ
Chỉ vì lòng lo lắng đến Quân Vương
Biết Bệ hạ bình an dạo ngoài vườn
Hậu sẽ đến để cùng Người trò chuyện
Hậu nhớ lắm trong khu vườn thượng uyển
Đã bao lần cùng Bệ hạ ngắm hoa
Say sưa trao ánh mắt, duyên đậm đà
Vai kề tựa dưới trăng ngà diễm lệ
Chiều chưa xuống mà Hậu lo sợ trễ
Lòng nôn nao, chọn trâm, lược, xiêm y
Bồn chồn mãi, không biết sẽ nói chi
Khi diện kiến chắc… chỉ cười giấu mặt
BiểnQuốc
05.2003