Rồi những chiếc lá cũng vàng phai
theo mùa thu úa tàn rơi khắp lối
gió vẫn vô tình đâu ngăn nổi
thổi trơ trọi cành
buốt gốc cô đơn
Tháng mười với những nỗi buồn như lá
mỗi lúc càng nhiều hơn
nhiều hơn nỗi nhớ từ khoảng cách chia xa
nhiều hơn nồng nàn của một thời đã qua
hoá thân em từng tế bào bi lụy
Tháng mười đi qua
nỗi buồn còn nguyên thủy
mùa trăng lạnh tàn im vắng những bước chân
ước hẹn mong manh như sương tan dần
và đôi mắt
lịm đen
đêm thao thức
Giấu vào đâu khi đáy tim hiu hắt
còn lại trong em trăn trở muộn phiền
giấc mơ hoài kỷ niệm thuở khôi nguyên
chợt vàng úa rụng theo từng chiếc lá
Nơi chốn cũ mà sao chừng xa lạ
giữa con đường không biết dẫn về đâu
chỉ gió thu xào xạc từng nốt sầu
và trổ dài những dây leo tuyệt vọng
Sợi tóc rơi
bạc màu như ước mộng
em kiếm tìm gì trong ký ức tan hoang
hốc mắt sâu
nuốt vội giọt mưa tràn
tháng mười đã đi qua
và nỗi buồn ở lại
PTTL
PhốBiển
07.11.2009