không biết đâu
em bắt đền anh đó
kể hết trơn, tách bạch cả ngọn nguồn
chuyện riêng mình sao anh lại thả buông
em mắc cở, chúng bạn trêu em nữa
không biết đâu
cứ tại anh bao bữa
theo nằn nì to nhỏ, nhớ với thương
nào bước chân, nào tay nắm bên đường
con dốc nhỏ mình chung đôi sánh bước
lời ngọt êm…
làm sao em… từ khước
ừ thì vui, ừ dạo biển, đi ăn
ngắm trời mây, sánh vai dưới ánh trăng
thêm thi tứ, anh dệt vần, thêu chữ
biết chỉ là thơ, chỉ là ngôn ngữ
mà dưng không lòng xao xuyến, bâng khuâng
hai phương trời cách biệt như thật gần
thủ thỉ mãi…
anh làm em… bối rối
em đỏ mặt chẳng phải vì nói dối
chỉ vụng về không biết giấu vào đâu
nắm tay chi, còn đắm đuối mắt sâu
khe khẽ hỏi, “can I have a hug?”
tại anh đổi trăm năm trong khoảnh khắc
để đêm về thơ thẩn với trăng suông
ôm cô đơn chợt vô cớ dỗi hờn
giận sáng vắng, giận chiều đi trống trải
có thật không chuyện tình như… “huyền thoại”?
với bốn mùa ấm lạnh với cách chia
nhặt lá rơi, cùng đếm vạn sao khuya
thương nhớ gửi trên chuyến tàu mơ mộng
anh nói đó, mặc mưa sa gió lộng
dù có chòng chành, giông bão bấp bênh
vẫn có anh để nũng nịu, bắt đền
có anh, mãi thủy chung, bên em nhé
PTL
PhốBiển
11.10.2003